Bạn đang đọc: Lời bài hát Bức Bình Phong – Trịnh Thăng Bình
Thông tin bài hát
Tên bài hát: Bức Bình Phong
Ca sĩ: Trịnh Thăng Bình
Sáng tác: Trịnh Thăng Bình
Album: Bức Bình Phong (Single)
Ngày ra mắt: 15/12/2020
Thể loại: Việt Nam, Nhạc Trẻ, V-Pop
Lời bài hát Bức Bình Phong – Trịnh Thăng Bình
Chẳng biết bao lâu
Ta chưa hỏi thăm nhau như lúc trước
Bởi lẽ hai ta đã có
Mộng riêng cho nhau để bước
Giống như áng mây trời
Với cơn gió không lời
Lặng lẽ rời đi
Như chưa từng quen biết nhau
Khả dĩ hôm nay
Tam sinh tiền định cho đôi lữ khách
Thiên ý cho ta một đêm hữu duyên
Nhật lệ sương tàn đêm hương
Hai ta chia đôi đoạn đường
Yêu đương điều kiêng kỵ nhất
Là lừa dối nhau
Xa nhau điều tuyệt kỵ nhất
Là quên mất nhau
Đừng như nét bút kia trên mặt hồ
Vẽ để rồi tan mau
Ta ôm đoạn hồi ức đấy
Dệt thành nỗi đau
Người cam lòng tìm bằng hữu
Để trốn tránh nỗi sầu
Tịch nhiên không ai nói gì
Cứ lẳng lặng bước đi
Tâm hoa đã héo khô
Trông mong chờ người
Dạ nguyệt cũng đã phai mờ
Mộng trung cũng đã
Luyến lưu nay nhiều năm
Vẫn chưa một câu hỏi thăm
Trực lai trực khứ
Như thiếu bức bình phong
Bi như một khúc nguyệt cầm
Khiến cho hồn lãng nhân
Nay càng đau lòng
Cho ta nghìn ly để say
Thì ta vẫn chưa biết chắc
Nhưng sao giờ đây
Lại say vì uống nhầm một ánh mắt
Rối hết tâm can ưu tư vì nàng
Cứ trách móc sao ta
Lại quá ngổn ngang
Khả dĩ hôm nay
Tam sinh tiền định
Cho đôi lữ khách
Lưu thủy vô tình lạc hoa hữu ý
Hạ nhật sang loạn tâm can
Tương tư ta trao về nàng
Yêu đương điều kiêng kỵ nhất
Là lừa dối nhau
Xa nhau điều tuyệt kỵ nhất
Là quên mất nhau
Đừng như nét bút kia trên mặt hồ
Vẽ để rồi tan mau
Ta ôm đoạn hồi ức đấy
Dệt thành nỗi đau
Người cam lòng tìm bằng hữu
Để trốn tránh nỗi sầu
Tịch nhiên không ai nói gì
Cứ lẳng lặng bước đi
Yêu đương điều kiêng kỵ nhất
Là lừa dối nhau
Xa nhau điều tuyệt kỵ nhất
Là quên mất nhau
Đừng như nét bút kia trên mặt hồ
Vẽ để rồi tan mau
Ta ôm đoạn hồi ức đấy
Dệt thành nỗi đau
Tơ vương tựa uyên ương đấy
Thật không như ý
Mộng ước nay không thành
Trách sao duyên mình còn mong manh
Tâm hoa đã héo khô
Trông mong chờ người
Dạ nguyệt cũng đã phai mờ
Mộng trung cũng đã
Luyến lưu nay nhiều năm
Vẫn chưa một câu hỏi thăm
Trực lai trực khứ như
Thiếu bức bình phong
Bi như một khúc nguyệt cầm
Khiến cho hồn lãng nhân
Nay càng đau lòng