
Bạn đang đọc: Lời bài hát Cô Phương Tự Thưởng – Huy Vạc
Thông tin bài hát
Tên bài hát: Cô Phương Tự Thưởng
 Ca sĩ: Huy Vạc
 Sáng tác: Nhạc Hoa Lời Việt, LNS Team, Huy Vạc
 Album: Cô Phương Tự Thưởng (Single)
 Ngày ra mắt: 03/04/2020
 Thể loại: Việt Nam, Nhạc Trẻ, V-Pop
Lời bài hát Cô Phương Tự Thưởng – Huy Vạc
Ver1:
 Giờ người nơi đâu em hỡi, gắng theo em một đời
 Thời gian kia có giúp mình tìm thấy ai để thay đổi
 Chuyện buồn nơi kia tăm tối, nước mắt cũng đã rơi rồi
 Cô đơn đôi khi giết chết lòng người khiến ta xa rời
Đừng rời xa anh em hỡi, chớ khiến anh phải chờ đợi
 Chỉ là một chút nỗi nhớ về người mà sao nước mắt lại rơi
 Đợi ngày sau cơn giông bão, ánh nắng kia sẽ quay về
 Anh sẽ không để nước mắt em rơi giữ nguyên câu thề!
Chorus 1:
 Lòng người đâu ai biết trước, phút chốc trở nên khiêm nhường
 Một mình đứng dưới bóng tối cùng ngàn nỗi đau ở đây ai thấu
 Đường về ta đi trăm lối, dẫu biết chẳng thể thay đổi
 Mang theo bao nhiêu kí ức muộn phiền rồi tan biến đâu người ơi
Đừng rời xa anh em hỡi, chớ khiến anh phải chờ đợi
 Chỉ là một chút nỗi nhớ về người mà sao nước mắt lại rơi
 Đợi ngày sau cơn giông bão, ánh nắng kia sẽ quay về
 Anh sẽ không để nước mắt em rơi giữ nguyên câu thề!
Ver 2:
 Từng giờ anh vẫn mong nhớ, trách sao ai hững hờ
 Từng xem nhau như hơi thở, cớ sao phải tan vỡ
 Ngọn đèn khi xưa em tới, ngỡ sáng nơi anh một đời
 Mà rời xa anh em cũng mang đi, chẳng nhắn đôi lời
Giờ người nơi đâu em hỡi, cố gắng theo em một đời
 Liệu thời gian kia có giúp mình tìm thấy ai có thể thay đổi
 Chuyện buồn nơi kia tăm tối, nước mắt cũng đã rơi rồi
 Cô đơn đôi khi giết chết lòng người chẳng hay nỗi đau thêm dài
Chorus 2:
 Giờ người nơi đâu em hỡi, cố gắng theo em một đời
 Liệu thời gian kia có giúp mình tìm thấy ai có thể thay đổi
 Chuyện buồn nơi kia tăm tối, nước mắt cũng đã rơi rồi
 Cô đơn đôi khi giết chết lòng người chẳng hay nỗi đau thêm dài
Một mình đứng dưới bóng tối cùng ngàn nỗi đau ở đây ai thấu
 Mang theo bao nhiêu kí ức muộn phiền rồi tan biến đâu người ơi
Lòng người đâu ai biết trước, phút chốc trở nên khiêm nhường
 Một mình đứng dưới bóng tối cùng ngàn nỗi đau ở đây ai thấu
 Đường về ta đi trăm lối, dẫu biết chẳng thể thay đổi
 Mang theo bao nhiêu kí ức muộn phiền rồi tan biến đâu người ơi
Đợi ngày sau cơn giông bão, ánh nắng kia sẽ quay về
 Anh sẽ không để nước mắt em rơi giữ nguyên câu thề.
