“Dừng bước giang hồ” được nhạc sỹ Hoàng Trọng sáng tác năm 1954. Với cá nhân Hoàng Trọng đây là năm mà ông quyết định mang 3 người con dời quê hương Nam Định vào miền Nam sinh sống và lập nghiệp, bắt đầu một cuộc sống mới, một hành trình mới. Phải chăng bài hát “Dừng bước giang hồ” là một lời tuyên bố của tác giả về sự dừng bước phiêu bồng, dừng bước lãng du, quên đi chuyện hôn nhân đổ vỡ để chính thức bước vào một chặng đường mới làm lại từ đầu, bớt phiêu dạt và nghiêm túc hơn trong sự nghiệp nhạc sĩ của mình? Mời các bạn cùng thưởng thức MV và lời bài hát Dừng bước giang hồ.
Bạn đang đọc: Lời bài hát Dừng bước giang hồ – Đoan Trang | Dừng bước giang hồ Lyrics
1. MV Dừng bước giang hồ
2. Lời bài hát Dừng bước giang hồ
Chiều nay sương gió, lữ khách dừng bên quán xưa
Mơ màng nghe tiếng chuông chiều,
vương về bên quán tiêu điều
Vầng trăng hoen úa, như lá vàng rơi cuối Thu
Lững lờ soi mấy hàng cây u sầu đang ngắm trời mây
Ngày nào xa khi dấn bước trong phong sương
Từng bầy én tung bay muôn ngàn hướng
Dừng đây nơi cũ nghe tiếng diều trong gió Thu
Vương hòa nên khúc nhạc thư, tâm hồn ta lắng nguồn mơ
Tới đây nơi xưa, gió êm êm đưa
áng mây trôi tới xa xôi khuất nơi sau đồi
Quán tranh xiêu xiêu, chốn đây cô liêu,
nhắc cho ta biết bao nhiêu dáng xưa yêu kiều
Tiếng ca xa xa lắng trong bao la,
với tiếng ru khẽ rung lên trong chiều gió
Đã bao năm qua, sống nơi phương xa,
về phương cũ đành dừng bước chân giang hồ
Chiều nay sương [Am] gió lữ khách dừng bên quán [G] xưa
Mơ màng nghe tiếng chuông [F] chiều, vương về bên quán tiêu [E] điều
Vầng trăng hoen [Am] úa như lá vàng rơi cuối [G] thu
Lững lờ soi mấy hàng [F] cây u [E] sầu đang ngắm trời [Am] mây. [E] [Am]
Ngày nào [Dm] xa khi dấn bước trong phong [Am] sương
Từng bầy [F] én tung bay muôn ngàn [E] hướng
Dừng đây nơi [Am] cũ nghe tiếng diều trong gió [G] thu
Vương hòa nên khúc nhạc [F] thơ tâm [E] hồn ta lắng nguồn [Am] mơ. [E] [Am]
Tới [A] đây nơi xưa gió êm êm đưa
Áng mây trôi tới xa xôi khuất nơi [E] sau đồi.
Quán tranh xiêu xiêu chốn đây cô liêu
Nhắc cho ta biết bao nhiêu dáng xưa [A] yêu kiều.
Tiếng [A] ca xa xa lắng trong bao la
Với tiếng ru khẽ rung lên trong chiều [D] gió
Đã bao năm qua sống [A] nơi phương [E] xa
Về quê cũ đành dừng bước chân [E7] giang [A] hồ.